Chuyện bị "cắm sừng" của tôi đúng là một vở kịch không tưởng.
Tôi sinh viên năm 3, trường kte. Anh người yêu năm 4, trường DTan. Ngoài ra còn một cô bạn cùng khóa tôi và một cô bạn khác của anh ở khoa khác. Tôi với anh quen nhau từ hồi mới vào đại học, cũng được gần ba năm rồi. Từ con bé ngơ ngác, tôi dần thành người cùng anh vượt qua các mùa thi, ăn mì tôm khuya, và động viên nhau những lúc áp lực. Chúng tôi hay đi thư viện cùng, ăn cơm căng-tin, đến nỗi mấy cô chú bán hàng cũng quen mặt, biết là 2 đứa yêu nhau.
Rứa mà, sự phản bội lại đến từ những tháng ngày giản dị ấy.
Tuần trước, nhỏ bạn cùng khoa nhắn tin hẹn gặp tôi. Nó bình tĩnh nói thẳng: nó với anh đã qua lại một thời gian, anh không biết mở lời, và cả ba đều khổ, tôi nên buông tay. Rồi nó còn đưa tôi xem mấy cái ảnh riêng tư của hai đứa nó. Tôi chết lặng, chỉ nói đúng một chữ "Được", rồi đứng dậy bảo sẽ tự giải quyết. Chắc cô ta cũng không ngờ tôi lại dễ dàng đến thế.
Sáng hôm sau, tôi giả vờ ốm xin nghỉ học, về phòng trọ thu dọn đồ đạc. Không khóc, không cãi vã, không một tin nhắn trách móc. Tối đó, tôi dọn đến ở tạm nhà con bạn thân. Không phải để trốn, mà vì tôi biết, nếu còn chạm mặt, tôi sẽ lại mềm lòng.
Ngày hôm sau, điện thoại reo ầm ĩ 20 cuộc nhỡ, tin nhắn tới tấp, nào là "anh chỉ nhất thời sai lầm", "không muốn mất em", "cô ấy hiểu lầm"... Nhưng tôi không hồi âm. Tôi biết, một khi đã trả lời, tôi sẽ lại đau thêm lần nữa. Thế nên, tôi chọn đóng chặt cảm xúc.
Anh vẫn tìm cách hỏi thăm tôi, hỏi mấy đứa bạn tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn anh nhớ: Từ ngày đó, tôi đã không còn là một phần trong thế giới của anh nữa rồi.
Sau này, dù có vô tình chạm mặt ở căng-tin hay sân trường, tôi cũng lờ đi. 2 đứa kia có vẻ chẳng bận tâm hay che giấu gì. Cũng may mà tôi đã không hồi âm tin nhắn nào, bởi ngay khi thoát ra khỏi mớ hỗn độn đó, tôi đã dứt khoát xóa và chặn hết mọi liên lạc.
Từ nay, mọi chuyện của anh ấy, sẽ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.