
Từ nhỏ đến lớn, ba tui luôn là kiểu người đàn ông truyền thống, ít nói, cảm thấy "thể hiện tình cảm là yếu đuối". Câu mà ổng thường nói nhất là: "Ít nói nhảm, đi học đi."
Tui không phải không thương ông, chỉ là ít thể hiện tình cảm nên hay bị ngại. Ông rất ít khi hỏi tui tâm trạng thế nào, chưa bao giờ nói "ba tự hào về con", ngay cả lễ tốt nghiệp cấp ba của tui ông cũng không đến, lý do là "công ty bận".
Cho đến một lần, tui học đại học xa nhà, tâm trạng suy sụp đến mức suýt chút nữa đã làm chuyện dại dột.
Đêm đó, rạng sáng, tui không kìm được nước mắt nói với mẹ qua điện thoại: "Con thật sự rất mệt, rất mệt." Tui nghĩ mẹ sẽ bảo tui nghỉ ngơi, an ủi tôi vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Kết quả, không ngờ khoảng ba tiếng sau, tui nghe thấy có người gọi tên mình dưới lầu.
Là ba tui. Ổng đã chạy xe máy vô ĐN chỉ để "nhìn tôi một cái".
Ông không nói gì cả, chỉ đưa cho tôi một túi đồ ăn sáng. Rồi ngồi hút thuốc ở trước nhà, rất lâu sau mới nói: "Đàn ông cũng có lúc mệt, không sao đâu."
Khoảnh khắc đó tui thật sự không kìm được mà khóc lớn. Hóa ra ông không phải là không quan tâm, chỉ là không biết cách thể hiện. Hóa ra ông luôn ở đó, chỉ là tui không nhìn thấy.
Bây giờ tui mới hiểu như rân là "yêu không phải là nói ra, mà là hành động".