Tâm sự tình cảm
164 thành viênGiới thiệu: Chào mừng bạn đến với nhóm TâmSựTìnhCảm, nơi an toàn để chia sẻ mọi câu chuyện và thắc mắc về tình yêu, mối quan hệ. Hãy cùng nhau lắng nghe, chia sẻ và hỗ trợ nhau trong một không gian tích cực và thấu hiểu nhé!

Chào cả nhà!
Mình đang lên kế hoạch du lịch Đà Nẵng 2 người trong thời gian tới và muốn hỏi xin ý kiến của mọi người trong group ❤️
Đà Nẵng thì quá nổi tiếng rồi, nhưng mình muốn tìm thêm những địa điểm hay ho, mới lạ hoặc ít người biết đến một chút – có thể là:
Quán cà phê view đẹp
Bãi biển trong xanh
Địa điểm sống ảo độc đáo
Các khu vui chơi, văn hoá địa phương
Hoặc thậm chí là quán ăn ngon, đặc sản phải thử ở Đà Nẵng nữa ạ 😋
Mình đi khoảng 3-4 ngày, ưu tiên khám phá nhẹ nhàng, chill chill, không quá đông đúc.
Rất mong nhận được nhiều chia sẻ từ các cao thủ du lịch Đà Nẵng! Ai có ảnh đẹp kèm theo thì càng tuyệt ạ 📸✨
Cảm ơn mọi người rất nhiều 🙏

Nhưng em sợ cảnh xa ba mẹ lắm , ba mẹ già rồi em đi thì ko còn ai để chăm sóc cả , nghĩ tới cảnh ba mẹ lủi thủi trong nhà em thấy buồn lắm mà ko đi thì em sẽ ko thực hiện được những đam mê ước mơ của mình , mà vào tp sẽ giúp em có cơ hội nghề nghiệp hơn báo hiếu cho ba mẹ , có ac nào từng trải qua cảm giác này ko ak




Mình muốn chia sẻ về câu chuyện tình yêu của mình. Ny mình sinh ra bị hở hàm ếch, mắt nhỏ, và chỉ có một lỗ mũi để thở. Ngay từ khi quen anh qua mạng, mình không hề bận tâm. Ngược lại, mình còn tìm hiểu rất kỹ về tình trạng của anh để hiểu anh hơn.
Chúng mình yêu xa, và phần lớn là anh ấy đến tìm mình. Anh luôn chiều mình, đưa mình đi ăn những món yêu thích và đến những nơi mình muốn. Mình nhớ mãi lần bà chủ quán gần trường anh hỏi: "Con bé dễ thương lần trước rân không đi cùng con?". Nghe mà ấm lòng!
Từ nhỏ, anh ấy đã phải nghe nhiều lời bàn tán không hay về ngoại hình. Có người còn gọi anh ấy là thằng mặt đần. Nhưng với mình, anh ấy chỉ hơi không đối xứng một chút, còn lại thì vẫn cực kỳ đáng yêu và đẹp trai. Đôi mắt to, miệng cười ngơ ngơ của anh ấy làm mình thấy cưng ơi là cưng.
Chúng mình đã bên nhau một năm rưỡi. Anh ấy luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho mình, rất kiên nhẫn, bao dung, và đã thay đổi nhiều vì mình. Anh còn kèm mình học bài.
Khi mình đăng ảnh anh lên mạng xã hội, vẫn có những lời xì xào, bàn tán không hay. Mình nghĩ, chuyện tình cảm của người khác thì liên quan chi mấy người? Họ đâu có biết gì về anh, chưa từng tiếp xúc, vậy mà cứ phán xét.
Mình cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc. Khi mọi người thấy mình điểm cao, đâu biết anh đã kiên nhẫn dạy mình từng chút, chịu đựng những lúc mình cáu kỉnh vì buồn ngủ. Khi thấy mình có ảnh đẹp, đó là anh đã lén học chụp ảnh. Khi thấy mình luôn vui vẻ, đó là vì anh đã cho mình rất nhiều yêu thương và niềm vui.
Có thể nhiều người sẽ nói: "Anh ấy sao xứng với bạn?". Nhưng mình tin, anh ấy còn ưu tú hơn mình nhiều, và mình học được rất nhiều điều từ anh ấy. Thế nên, những lời nói đó chẳng có ý nghĩa gì cả!
Dù sao đi nữa, mình rất hạnh phúc, và chúng mình rất hạnh phúc! Hihi

Chuyện bị "cắm sừng" của tôi đúng là một vở kịch không tưởng.
Tôi sinh viên năm 3, trường kte. Anh người yêu năm 4, trường DTan. Ngoài ra còn một cô bạn cùng khóa tôi và một cô bạn khác của anh ở khoa khác. Tôi với anh quen nhau từ hồi mới vào đại học, cũng được gần ba năm rồi. Từ con bé ngơ ngác, tôi dần thành người cùng anh vượt qua các mùa thi, ăn mì tôm khuya, và động viên nhau những lúc áp lực. Chúng tôi hay đi thư viện cùng, ăn cơm căng-tin, đến nỗi mấy cô chú bán hàng cũng quen mặt, biết là 2 đứa yêu nhau.
Rứa mà, sự phản bội lại đến từ những tháng ngày giản dị ấy.
Tuần trước, nhỏ bạn cùng khoa nhắn tin hẹn gặp tôi. Nó bình tĩnh nói thẳng: nó với anh đã qua lại một thời gian, anh không biết mở lời, và cả ba đều khổ, tôi nên buông tay. Rồi nó còn đưa tôi xem mấy cái ảnh riêng tư của hai đứa nó. Tôi chết lặng, chỉ nói đúng một chữ "Được", rồi đứng dậy bảo sẽ tự giải quyết. Chắc cô ta cũng không ngờ tôi lại dễ dàng đến thế.
Sáng hôm sau, tôi giả vờ ốm xin nghỉ học, về phòng trọ thu dọn đồ đạc. Không khóc, không cãi vã, không một tin nhắn trách móc. Tối đó, tôi dọn đến ở tạm nhà con bạn thân. Không phải để trốn, mà vì tôi biết, nếu còn chạm mặt, tôi sẽ lại mềm lòng.
Ngày hôm sau, điện thoại reo ầm ĩ 20 cuộc nhỡ, tin nhắn tới tấp, nào là "anh chỉ nhất thời sai lầm", "không muốn mất em", "cô ấy hiểu lầm"... Nhưng tôi không hồi âm. Tôi biết, một khi đã trả lời, tôi sẽ lại đau thêm lần nữa. Thế nên, tôi chọn đóng chặt cảm xúc.
Anh vẫn tìm cách hỏi thăm tôi, hỏi mấy đứa bạn tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn anh nhớ: Từ ngày đó, tôi đã không còn là một phần trong thế giới của anh nữa rồi.
Sau này, dù có vô tình chạm mặt ở căng-tin hay sân trường, tôi cũng lờ đi. 2 đứa kia có vẻ chẳng bận tâm hay che giấu gì. Cũng may mà tôi đã không hồi âm tin nhắn nào, bởi ngay khi thoát ra khỏi mớ hỗn độn đó, tôi đã dứt khoát xóa và chặn hết mọi liên lạc.
Từ nay, mọi chuyện của anh ấy, sẽ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Mình đã từng có hai mối quan hệ, cả hai đều là quân nhân. Hồi đó khi mới bắt đầu hẹn hò, mình chỉ nghĩ những khó khăn trong mối quan hệ này là chuyện nhỏ. Anh ấy sẽ thường xuyên vắng mặt, cả 2 sẽ không gặp nhau nhiều, và anh ấy sẽ bỏ lỡ các dịp lễ. Mình tin mình có thể vượt qua tất cả. Tất cả những gì mình cần làm là cố gắng gấp hai, ba lần. Khi yêu xa cả 2 chỉ cần tin tưởng lẫn nhau. Mình hiếm khi giận dỗi vô cớ, vì muốn trân trọng những khoảnh khắc quý giá khi được ở bên anh ấy.
Gần đây có nhiều tin về việc bộ đội hy sinh dù trong thời bình làm mình thực sự lo lắng. Mình lo cho anh mỗi khi anh đi thực tập, rồi lại lo khi anh nhận nhiệm vụ hay đi công tác xa. Sợ lỡ có chuyện gì thì sao? Mình sợ anh bị thương, nhưng nếu... nếu anh trở thành một trong những người lính hi sinh trong mấy tin tức đó thì sao? Mình không nghĩ mình có thể chịu đựng nổi. Mình không thể yên tâm khi anh không ở bên cạnh.
Không biết có ai hiểu cảm xúc của mình lúc này. Hiện tại 2 đứa chỉ mới đang hẹn hò, nhưng mình muốn trưởng thành hơn, sẵn sàng trở thành vợ anh, cả về vật chất lẫn tinh thần, để luôn là chỗ dựa vững chắc cho anh.
Vậy mình nên làm gì mỗi khi anh ấy đi làm nhiệm vụ hay công tác xa? Mình không thể cứ sống trong lo lắng mãi như thế này được.

Mình 22t nhưng ai cũng nói "già trước tuổi". Đi làm thu ngân ở nhà hàng, mấy đứa nhỏ gọi "dì" thì quen rồi, chẳng sao. Nhưng hễ ai gọi "chị" là mình mừng ghê gớm.
Hôm qua có bà chị khách, nghe điện thoại trong khi con trai cứ chạy loạn xạ. Mình cho bé cây kẹo nó liền "Cảm ơn chị ạ!". Ai ngờ, mẹ nó phán ngay: "Gọi gì chị, đây là dì rồi con!". Thế là thằng bé líu lo "Cảm ơn dì ạ!".
Mình đứng hình, lỡ miệng nói: "Dạ không em mới 22 thôi ạ!".
Thật sự ấm ức ghê gớm! Ai cũng biết mặt mình có hơi dữ với nọng cằm với nếp nhăn, nhưng rõ ràng mình mới 22 tuổi thôi mà! Không lẽ phải lôi chứng minh thư ra cho mn xem? Tức không chịu nổi, về nhà kể với ngy mà phát khóc luôn.


Sáng sớm đi chợ mua trái cây thấy một bà chị chắc 30+ mặc quần yoga đi trước mặt. Mông thì to mà còn mặt quần ôm sát rạt. Ko lẽ ra đường ko ăn mặt bth được hả trời. Ko thể ko nhìn, mà nhìn rồi là đau mắt. Nên chạy nhanh đi mua đồ thôi. Nếu nhìn thêm phát nữa chắc mấy chị em nữ quyền kêu là biến thái quá hì

Ở TQ có một người đàn ông tự xưng là Hồng Tỷ, lợi dụng bộ đổi giọng và app làm đẹp, đã lừa 1691 người đàn ông đến nhà anh ta để quan hệ tình dục. Trước khi quan hệ đã nói với đối phương anh ta là con trai, nhưng đa số đàn ông thẳng lại nghĩ là đã đến rồi, thì cứ làm thôi.
Quan hệ với Hồng Tỷ này cũng chỉ cần mang theo một số vật dụng sinh hoạt cho bả, như gạo, sữa,... không thu thêm tiền gì khác.
Điều quá đáng hơn là quay lén và tải video lên để kiếm lợi, hơn nữa còn truyền bệnh xã hội…Đa số mọi người khi thấy tin tức này, có lẽ sẽ cảm thấy đồng tính luyến ái là tai họa, nhưng điều tui ko thể hiểu dc là, phát hiện ra người thật và trên mạng không giống nhau thì thôi đi, ngay cả giới tính cũng không giống mà vẫn làm được, lý do là "đã đến rồi"?. Thế thì chẳng phải có nghĩa là có lỗ thì làm được hả 😂 Vì tui cũng là gay, nếu người tui hẹn hò mà xấu như ri thì tui sẽ từ chối, nói là mình hơi khó chịu trong người hoặc hơi cảm là xong, chớ làm rân có thể làm nỗi… Hay là TQ cởi mở hơn, nếu ở VN, tò mò ko biết có nhiều ông con trai có thể làm ri ko....:))

Cái sự "hào phóng" ở đây không phải là anh ấy phải tiêu tiền như nước, hay ngày nào cũng mời mình đi ăn nhà hàng sang chảnh đâu. Mà là khi gặp chuyện, anh ấy không keo kiệt, không so đo tính toán. Lúc hẹn hò, anh ấy sẽ không vì mấy đồng tiền gửi xe mà kì kèo với bảo vệ cả buổi, cũng không bao giờ lúc tính tiền lại bóng gió là dạo này anh nghèo lắm, em trả thêm đi nha. Rồi khi mình muốn mua một ly trà sữa hay chọn một bộ đồ ưng ý, anh ấy sẽ không nhăn mặt bảo: "Mua làm gì cho tốn kém!"
Một người mà hào phóng á, lúc cãi nhau họ sẽ không lôi chuyện cũ ra dằn vặt, không nói bóng nói gió khó chịu, mà sẵn sàng xuống nước dỗ dành mình trước. Anh ấy sẽ hào phóng khoe mình với bạn bè, khen mình trước mặt họ chứ không bao giờ giấu giếm đâu. Yêu một người như vậy, mình sẽ không phải cứ nơm nớp lo sợ nói sai cái gì, cũng chẳng cần lo anh ấy sẽ vì một chuyện nhỏ xíu mà giận dỗi. Trong tình cảm á, đáng sợ nhất không phải là nghèo đâu, mà là sự keo kiệt. Nghèo thì hai đứa cùng cố gắng được, chứ keo kiệt là cứ làm mình mệt mỏi trong lòng à. Hào phóng thật sự là một loại tự tin, và cũng là sự dịu dàng nữa đó – anh ấy sẵn sàng dành thời gian, bỏ tâm tư cho mình, và càng sẵn lòng cho mình sự tôn trọng, bao dung.
Thế nên là, khi chọn người yêu, đừng có chỉ nhìn mặt, nhìn tiền thôi nha. Việc xem đối phương có "share bill" không thì thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, cái chính là phải nhìn xem cách đối nhân xử thế của anh ấy có rộng lượng, có "khí chất" không kìa!
Mọi người có đồng ý ko?

T luôn tin vào một điều: Những người có vẻ ngoài ưa nhìn, không thể nào lại không biết mình đẹp.
Không phải vì tự luyến, mà là vì trong cuộc sống hàng ngày, có quá nhiều bằng chứng, nhiều đến mức không thể nào lờ đi được.
Những điều dưới đây hoàn toàn là kinh nghiệm cá nhân,⚠️ không hề khoe khoang đâu nhé ⚠️ Chỉ là muốn ghi lại vài tình huống t đã từng gặp phải thôi.
Vài tình huống mà chính bản thân t đã trải qua:
- Có một bạn nam từng đặt ảnh của tôi làm hình nền điện thoại.
- Giáo viên người nước ngoài dạy tiếng anh thường xuyên mời t đi ăn riêng. Điều lạ lùng hơn là ổng còn biết t là người ở đâu... T chưa từng nói bao giờ, ko biết là lấy thông tin từ đâu lun?
- Có một đàn em khóa dưới từng tham gia hoạt động chung, chỉ gặp mặt một lần mà đã tìm ra FB của t. Từ đó, t không bao giờ dám dùng tên thật trên mạng xã hội nữa.
- Một lần thanh toán ở cửa hàng tiện lợi, nhân viên nói: "Vừa nãy có người nói bạn rất xinh." Tui: "Ơ... hả? Ai vậy?" Anh ấy: "Là tôi."
- Có lần t ngồi đợi bạn tan ca ở KFC, một bạn nam người Malaysia mang đến tặng cả hộp bánh tart trứng và bảo muốn mời t ăn. T hoảng quá, sau đó đành nhờ quản lý của bạn t giải quyết giúp.
- Có lần t trốn học thêm về sớm, đăng một bài lên mạng xã hội. Lập tức có một bạn nam vào bình luận hỏi sao hôm nay về sớm thế?? T hỏi b ấy có phải người ở trung tâm không thì b ấy nói chỉ là fan của t thôi... Sau đó t nhờ nhân viên trung tâm tìm giúp là ai, nhưng vì số người học quá đông nên cuối cùng cũng không tìm ra.
- Đi đến đâu cũng bị nhìn chằm chằm đến đó. Dù là con trai, con gái hay trẻ con, thậm chí cả những người đi xe máy cũng cứ nhìn chằm chằm, cho đến khi không thấy t nữa mới thôi. Ngay cả khi đội mũ bảo hiểm 3/4 đầu cũng bị nhìn. T thực sự không hiểu có gì mà đẹp đâu. Thậm chí có vài người còn dùng ánh mắt "đánh giá" nhìn từ trên xuống dưới, cực kỳ bất lịch sự.
- Rất dễ trở thành tâm điểm. Có mấy lần ở hội chợ trường, t chỉ định đi ra khỏi cổng thôi mà lại bị vài sạp dùng mic gọi lại, yêu cầu t đến tương tác với họ. T chỉ mong họ tha cho một đứa hướng nội như t, xin cảm ơn.
- Được người khác dùng giọng điệu rất chân thành nói: "Bạn thật sự rất xinh đẹp."
- Chưa từng trải qua cái gọi là "sự lo lắng trong tình yêu". Vì luôn có rất nhiều người theo đuổi.
Hiện tại t chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu, sau này nghĩ ra sẽ bổ sung thêm.
À mà, t không phải tới để khoe. Chỉ là muốn nói với những ai vẫn còn nghi ngờ giá trị của bản thân: Đôi khi, thế giới bên ngoài đã sớm khẳng định bạn rồi, chỉ là bạn chưa học được cách tin vào điều đó mà thôi.

T ở ký túc xá phòng 4 người. Hai người cùng phòng biết t là gay, cứ thỉnh thoảng lại chọc t. 1 đứa kiểu thích vận động thể thao, 1 đứa thì ốm như cây tăm, lâu lâu bọn nó lại ghé sát miệng vào tai t phà hơi rồi nói mấy lời như "thử hàng của ta ko", "chơi thằng kia đi", hoặc cứ chia sẻ mấy bức ảnh trai đẹp cho t xem. Thiệt sự rất phiền, lần nào t cũng bị bọn nó chọc cho đỏ mặt.
Khi t nằm sấp trên giường, một trong hai đứa lại nằm đè lên người t, rồi hỏi người kia có muốn 3some không. T thực sự cạn lời, bọn nó còn phát ra mấy tiếng é é nghe tởm vãi chưởng.
Mà thiệt ra, trong lòng t cũng có hơi vui vui.


Cỡ 1 tháng rưỡi trước có làm quen được với bạn nam ni, tạm thời lâu chừ thì cũng chỉ nhắn tin qua lại, cứ 2-3 tiếng thì trả lời 1 câu kiểu rứa. Hình như lâu chừ cũng chưa bh nói chuyện liên tục. Nội dung thì toàn những việc hằng ngày, ko có mùi tình cảm mà câu nói cũng xàm xàm ko có ý nghĩa gì cả. Ko phải kiểu báo cáo hoạt động mà là kể cho họ nghe mình vừa làm chi làm chi.
2 đứa mới hẹn nhau ra ngoài gặp mặt lần đầu (bạn nam kia chủ động rủ). Muốn hỏi mọi người ko biết làm thể nào để đẩy nội dung các cuộc nói chuyện có chiều sâu hơn hè, kiểu thêm nhiều góc nhìn, suy nghĩ, thói quen sinh hoạt, công việc hoặc kế hoạch tương lai vô câu chuyện.
Lâu chừ nói chuyện nhạt rồi tự nhiên bắt đầu nói kiểu ni e sợ hơi quái quái, ngại ngại. Có cách nào tự nhiên ko hè?


Chuyện là răng mình bị hô . Vì là con gái nên hàng xóm khuyên đi niềng răng chứ không thôi không ai thèm lấy :V
Mình không quan tâm lắm nhưng mẹ mình cũng muốn giúp niềng lại . Vì con gái cần vẻ ngoài lắm . Nhưng chi phí niềng răng rất đắt.
Vậy mình có nên niềng không?

Răng khôn đau thiệt sự nghe mn
T5 tuần trước bắt đầu sưng sơ sơ, nên tui nghĩ chỉ là do tui ngủ không ngon và bị kích ứng. Tới t6, 5 giờ sáng đau quá ngủ nửa chừng phải dậy và bắt đầu cảm thấy sai sai. Tui chạy đi tìm nha sĩ. Nha sĩ nói răng khôn bị viêm vì nó lên ko ok và bị kẹt trong thịt (như hình)
Nha sĩ vệ sinh và kê đơn kháng sinh trong ba ngày. Tui về nhà và bắt đầu ăn kiêng ba ngày, chỉ ăn thức ăn siêu lỏng. Mỗi ngày tôi đều ăn đậu hủ, cháo, súp, mấy loại ko cần nhai á.
Cứ tưởng 3 ngày hết, mà nó ko đỡ lun mn! Tới khám lại ông bác sĩ lắc đầu và gây mê và nói ổng sẽ vệ sinh kỹ hơn (không gây mê sẽ rất đau). Sau khi vệ sinh, ổng nói tui uống thuốc lun và sẽ đau lại sau khi thuốc gây mê hết tác dụng~~~~~~
Trời má oi khi thuốc gây mê hết, mặt tui tối lại lun, đau điếng đau thiệt sự…..
Tui mới hẹn lịch nhổ răng luôn rồi.....
