
Tui nhốt con gián ni hơn một tháng rồi mà nó vẫn sống mà không cần nước hay thức ăn, và hoạt động của nó vẫn bằng 60% so với ban đầu. Ban đầu tui muốn thử nghiệm hai điều:
1. Chúng sẽ ăn phân của chính mình hay chính chân của mình để thỏa mãn cơn đói (quan sát thấy là chúng không ăn)
2. Chúng có thể sống được bao lâu
Nhưng tui không muốn thử nghiệm nữa, vì sau một tháng, kể cả lúc đậy nắp hộp, vẫn có thể ngửi thấy mùi thối bốc ra, và tui không muốn nhìn thấy nó bò trên bàn mình nữa :(((
Ai muốn nhận nuôi ko, nếu không có thì chắc thả 😂


Lúc trước nghe ai cũng bảo học IT là “dễ kiếm việc, lương cao, tương lai sáng”, nên mình chọn học theo.
Nhưng càng học, càng thấy không dễ chút nào. Kiến thức thì rộng, công nghệ thay đổi liên tục, học mãi không hết.
Code xong một bài tập cũng toát mồ hôi, chưa kể lỗi be bét mà fix hoài không ra.
Rồi nhìn xung quanh, ai cũng giỏi, cũng làm side project, đi intern công ty này nọ… mình thì vẫn loay hoay với kiến thức cơ bản.
Tự hỏi: liệu mình có hợp với ngành này không? Có nên tiếp tục không? Hay chọn sai ngay từ đầu rồi?
Nhưng rồi lại nghĩ: ngành nào cũng áp lực, cũng wcạnh tranh. Chắc điều quan trọng nhất là mình có thực sự muốn đi tới cùng không, và dám đi chậm nhưng chắc. 😢🥹😢



làm sao để kiếm đc vc có ích cho sau này vậy mn em vẫn chưa biết đc làm sao để kiếm được việc làm thêm có ý nghĩa để sau này thuận lợi hơn trong công việc của mình
em sẵn sàng làm vc để lấy kinh nghệm thêm nhưng mà vẫn ko biết làm sao để lm đc những vc liên quan đến chuyên ngành của mình thời sinh viên để sau này ra trg thuận lợi hơn...


Như tiêu đề
Trước pv online đã thấy xinh rồi mà hôm ni pv trực tiếp thấy c HR còn xinh hơn lần trước.
Ko phải kiểu hot girl trên mạng nhìn phát rồi quên. Chị này vừa nhìn là kiểu khó quên lun á.
Gặp cấp trên nói chuyện về cv các thứ trên trời dưới đất, nhưng về nhà nhắc tới cty lại ấn tượng mỗi chị HR :))
Ngại ghê :3


Sinh viên sống buông thả, đêm thì chơi game đến sáng, đến lớp ngủ, không thì cũng cúp học. 5 năm học năm nào cũng thi lại, rồi đi thầy đi cô. Đầu óc thì rỗng tuếch chẳng có tí kiến thức nào.
Ra trường cũng phỏng vấn mấy chỗ mới xin được việc, nhưng giờ kinh nghiệm so với đồng nghiệp cảm giác mình thua họ khá nhiều, nếu không muốn nói là kém.
Thím nào còn học thì cô gắng mà học, chứ đừng như em.

Chào các thím, ở đây có lẽ k ít bác trải qua thời sinh viên. Các bác vào chia sẻ khoảng thời gian sinh viên nên và k nên làm gì để tốt cho mai sau về mặt sự nghiệp và cuộc sống. Vì đây có lẽ là thời gian hình thành những thói quen ảnh hưởng mai sau cực kì nhiều.
Các thím cho hỏi thêm là sinh viên có nên đi làm công việc k liên quan đến chuyên ngành kiểu part time thôi k nhỉ?. Hay cố gắng học để làm đúng chuyên ngành?

Hãy tập trung vào chính mình.
Đừng vội bận tâm quá nhiều đến việc ai đó đang không nhìn nhận bạn, không công nhận bạn hay không tìm đến bạn.
Sự thật là: Khi bạn chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, chưa đủ khác biệt — thì dù bạn có cố gắng bao nhiêu, người khác cũng sẽ không thật sự để tâm.
Nhưng khi bạn đủ bản lĩnh, đủ nội lực, đủ giá trị — thì bạn không cần phải đi tìm ai cả, vì chính họ sẽ là người chủ động tìm đến bạn.
Cuộc sống này không vận hành theo cách “đi năn nỉ sự công nhận”.
Nó vận hành theo quy luật nam châm: Bạn là ai sẽ quyết định bạn hút về điều gì.
Vậy nên, thay vì cố gắng làm hài lòng người khác, hãy tập trung làm giàu cho nội tâm, làm sâu cho trí tuệ, làm mạnh cho bản lĩnh của mình.
Hãy đọc nhiều hơn, học sâu hơn, sống tử tế và kiên định hơn mỗi ngày.
Rồi một ngày, bạn sẽ không cần nói quá nhiều người khác sẽ tự cảm nhận và bước đến, vì năng lượng bạn tỏa ra đủ mạnh mẽ để chạm đến họ.
Không cần ồn ào.
Chỉ cần đủ khác biệt.
Sưu tầm :)

Mình con gái năm 4, em ấy là khóa dưới năm nhất. Mấy hôm trước khi tụ tập ăn uống trò chuyện, phát hiện ra cả hai đứa đều thích con gái. Mấy đứa bạn khác thì đẩy thuyền: "Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!" Mấy tháng nay cả 2 cứ bị chọc kiểu đó. Cho đến hôm nay, em ấy nhắn tin:
"Chị ơi, hôm nay sinh nhật e. E thích c"
T không biết phải trả lời thế nào!
Ko biết t có thích ẻm thiệt ko? Hay là t quá muốn thoát ế rồi? Hay là t bị mấy đứa kia chọc mà ngu người rồi?
Chờ đến tối nay T định trả lời em ấy:
"Em ơi, c cũng vậy."


Từ nhỏ đến lớn, ba tui luôn là kiểu người đàn ông truyền thống, ít nói, cảm thấy "thể hiện tình cảm là yếu đuối". Câu mà ổng thường nói nhất là: "Ít nói nhảm, đi học đi."
Tui không phải không thương ông, chỉ là ít thể hiện tình cảm nên hay bị ngại. Ông rất ít khi hỏi tui tâm trạng thế nào, chưa bao giờ nói "ba tự hào về con", ngay cả lễ tốt nghiệp cấp ba của tui ông cũng không đến, lý do là "công ty bận".
Cho đến một lần, tui học đại học xa nhà, tâm trạng suy sụp đến mức suýt chút nữa đã làm chuyện dại dột.
Đêm đó, rạng sáng, tui không kìm được nước mắt nói với mẹ qua điện thoại: "Con thật sự rất mệt, rất mệt." Tui nghĩ mẹ sẽ bảo tui nghỉ ngơi, an ủi tôi vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Kết quả, không ngờ khoảng ba tiếng sau, tui nghe thấy có người gọi tên mình dưới lầu.
Là ba tui. Ổng đã chạy xe máy vô ĐN chỉ để "nhìn tôi một cái".
Ông không nói gì cả, chỉ đưa cho tôi một túi đồ ăn sáng. Rồi ngồi hút thuốc ở trước nhà, rất lâu sau mới nói: "Đàn ông cũng có lúc mệt, không sao đâu."
Khoảnh khắc đó tui thật sự không kìm được mà khóc lớn. Hóa ra ông không phải là không quan tâm, chỉ là không biết cách thể hiện. Hóa ra ông luôn ở đó, chỉ là tui không nhìn thấy.
Bây giờ tui mới hiểu như rân là "yêu không phải là nói ra, mà là hành động".


Thật lòng mà nói, sau khi bị cty nọ "gần như ép buộc" cho thôi việc, điều đầu tiên chị nghĩ đến không phải là tức giận, mà là sợ hãi.
Chị phải nói với ba mẹ thế nào đây khi đã mất việc rồi?
Họ đã vất vả nuôi chị lớn, ủng hộ chị làm những điều mình thích, vậy mà chị lại phải về nhà nói rằng mình bị đuổi việc? Lúc đó chị hoàn toàn không thể nói nên lời, thậm chí chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt họ thôi là chị đã muốn rơi nước mắt.
Thế nên chị đã đưa ra một quyết định—— Không nói.
Mỗi ngày chị vẫn cứ đúng 7 rưỡi sáng ra khỏi nhà, mặc đồ đi làm, đeo túi xách, trông không khác gì những tuần trước. Nhưng chị không đến công ty, chị đến một nơi còn máy lạnh hơn công ty, còn tự do hơn: thư viện.
Chị cả ngày chỉ ru rú ở đó, mở trang web tìm việc, điên cuồng tìm việc.
Vừa lo lắng: "Có phải là do mình thật sự không đủ giỏi? Có phải thế giới này căn bản không có chỗ cho mình?" Vừa ép bản thân nộp hồ sơ, viết sơ yếu lý lịch, chuẩn bị phỏng vấn.
Áp lực tâm lý đó thật sự không phải người bình thường có thể hiểu được. Bề ngoài tỏ ra không sao, thực tế trong lòng sắp sụp đổ.
Nhưng chị vẫn cố gắng vượt qua.
Cuối cùng, không lâu sau đó, có một công ty quy mô không nhỏ thông báo chị đã đậu phỏng vấn!
Ngày hôm đó chị suýt chút nữa đã cười lớn thành tiếng trong thư viện.
Khoảnh khắc ấy chị đã hiểu, cái gọi là "trời không đóng cánh cửa này của bạn, thì sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn" là thật.
May mắn hơn nữa là, công việc mới đó không chỉ ổn định hơn cv cũ rất nhiều, mà còn là quay về đúng lĩnh vực chuyên ngành chị đã học, mức lương cũng hợp lý hơn, chế độ cũng ổn hơn.
Khi chị nói với ba mẹ rằng mình sẽ quay lại làm trong lĩnh vực cũ, họ tỏ vẻ khó hiểu, nhưng khi chị nói ra tên công ty, độ ổn định và nội dung công việc, họ cũng không nói gì thêm nữa.
Điều mà họ không biết là, mấy tuần đó chị thật ra đã sống còn mệt mỏi hơn bất cứ lúc nào. Nhưng chị đã chọn giấu tất cả những bất an và thất vọng đó ở thư viện.
Toàn bộ chuyện này đã dạy cho chị một điều quan trọng nhất:
Bạn có thể suy sụp, nhưng không được gục ngã.
Dù không được ai nhìn thấy, cũng phải tự mình chống đỡ; Dù không ai nâng bạn dậy, cũng phải tự mình tìm đường; Bởi vì cuối cùng sẽ có một ngày, bạn sẽ hiểu ra, những khổ sở này không hề vô ích.
Và chị, cuối cùng cũng đã bước ra khỏi bóng đen bị cho thôi việc, sống tỉnh táo hơn, mạnh mẽ hơn.

Gia đình t và người yêu cũ có hoàn cảnh có chút giống nhau, đều là ba đời làm y, thêm vào đó đầu tư nên cũng có tiền. Tài sản của những người lớn trong nhà đều ở mức cao. Nhưng thói quen tiêu dùng của hai bên lại rất khác nhau.
Người yêu cũ từ nhỏ đã là kiểu nuôi dạy con nhà giàu, du lịch nước ngoài, ăn nhà hàng quán ăn nhiều tiền, quần áo túi xách hàng hiệu, du học trường tư thục gì cũng có. Người lớn trong nhà cũng toàn xe sang, đồng hồ hiệu, rượu quý các loại sưu tầm. Nhà hàng tuần đều tụ tập ăn uống, một bữa ăn đều tốn rất nhiều tiền.
T thì đi theo kiểu gia đình bình thường, quần áo cả nhà cũng chỉ mỗi năm một lần đi mua. Nhà đã hơn mười năm không đi nước ngoài. Xe thì một chiếc Camry cả chục năm + một chiếc xe máy cũ + một chiếc xe máy cũ nữa, mọi người luân phiên dùng. Tụ họp gia đình thường là cùng nhau đi vận động rồi ăn cơm. Cơ bản chỉ có một hai ngày lễ quan trọng mới được ăn một bữa lớn. Mẹ, bà nội đừng nói đến hàng hiệu, thẩm mỹ viện, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng không dùng.
Ban đầu hẹn hò với người yêu cũ cảm thấy rất mới lạ, cô ấy đưa t đến rất nhiều nơi cao cấp mà t chưa từng đến, ví dụ như kiểu quán tráng miệng một lần gần cả củ. Mặc dù cả 2 đều tự trả phần của mình, nhưng dần dần tiền sinh hoạt gia đình cho t cũng không đủ, đành phải đi làm thêm.
Ba biết chuyện rất không vui, cứ lải nhải cho con tiền có thiếu đâu mà con phải đi làm thêm quá cực. T cũng đành thật thà kể cho ba nghe sự thật. Nghe xong ba thở dài một tiếng, móc ra xấp tiền mặt 500k buộc bằng dây thun (đúng, là tiền mặt, người già sống cả đời không có thẻ tín dụng), bảo t không cần đi làm thêm nữa, cũng phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, con trai đôi khi vẫn phải giúp đối phương chi trả nhiều hơn một chút, không đủ thì cứ lấy thêm của ba.
Lúc đó t cảm thấy rất ngại, dù sao số tiền này cũng đủ cho cả nhà t sống cả mấy tháng, t lấy đi tiêu xài có cảm giác như mình đang phá của. Sau này t nói chuyện này với người yêu cũ, cô ấy sợ cách chúng tôi ở bên nhau sẽ gây áp lực cho t, t sợ mình làm lỡ dở việc cô ấy tận hưởng cuộc sống, thế là 2 đứa chia tay trong hòa bình.
Bây giờ vẫn là bạn tốt của nhau, mỗi người cũng đã có một nửa phù hợp hơn. Ví dụ như người yêu hiện tại của t là một cô gái ăn quán ven đường cũng rất vui vẻ, thú vui bình thường cũng là cùng nhau chơi game mobile. 2 đứa khá hợp cạ, cũng rất cảm ơn người yêu cũ đã giúp t hiểu rõ hơn điều mình thật sự muốn là gì :)


Đây không phải khoe khoang, thật sự chỉ là muốn chia sẻ tâm trạng.
Mấy hôm trước nói chuyện với bạn trai về gia đình anh ấy, mới phát hiện ra—— Anh ấy căn bản là kiểu F2 đại gia không cần làm việc cũng vẫn sống được.
Lúc nghe anh ấy nói, tôi tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng càng nghĩ càng thấy sai sai, trong lòng bắt đầu nổi lên bao nhiêu là suy nghĩ.
Thật ra trước khi quen nhau đã cảm thấy nhà anh ấy chắc là có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.
Nghe anh ấy kể về tình hình gia đình, tôi thật sự có cảm giác "hình như mình không xứng với anh ấy".
Từ trước đến giờ 2 đứa luôn cưa đôi, tôi cũng chưa bao giờ tham gì của anh ấy, cũng chưa từng tặng món đồ gì quá đắt, hoàn toàn không có ý định muốn anh ấy nuôi hay muốn tiêu tiền của anh ấy.
Nhưng mấy ngày gần đây thật sự cứ suy nghĩ lung tung, tâm trạng siêu phức tạp, càng nhiều là một nỗi bất an và sợ hãi.
Những tình tiết chỉ xuất hiện trong truyện tranh thiếu nữ ngày xưa, vậy mà lại xảy ra thật với mình, rồi mình lại không hề hưng phấn, mà là lo lắng.
Có chút muốn hỏi mọi người, nếu là mọi người, đột nhiên phát hiện nhà bạn trai siêu giàu, sẽ có phản ứng gì?

Muốn hỏi ý kiến mọi người. Gần đây cái iPhone 10 mẹ tui dùng cũng sắp "tàn" rồi. Đi ra ngoài pin chỉ dùng được một chút là hết. Mẹ tui đi đâu cũng phải mang theo sạc dự phòng, thấy nặng nề với phiền phức quá. Tui liền nghĩ hay là đổi cho mẹ cái điện thoại khác. Nhưng mà mẹ tui dùng điện thoại cũng không có nhu cầu gì nhiều. Dù sao người già thì chỉ cần nhắn tin, chụp hình, chơi Candy Crush là đủ vui rồi XD. Nên tui định mua cho mẹ cái máy cũ thôi, nếu đắt quá chắc mẹ cũng không muốn nhận. Tại vì trước đây tui cũng mua điện thoại cũ rồi. Nhưng mà tình trạng máy với ngoại hình đều ổn lắm, cơ bản là gần như mới. Kết quả bị ba tui biết được, ba cứ nói tui bất hiếu với mẹ..... Tui thật sự không hiểu tại sao nhất định phải là máy mới. Huống chi ba cũng không có bỏ tiền ra :) Muốn hỏi mọi người mua điện thoại cũ cho mẹ là ko đúng hả??